Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 hàng năm là dịp để các thế hệ học trò bày tỏ lòng kính yêu và biết ơn sâu sắc đến những "người lái đò thầm lặng" chở họ cập bến tri thức. Những bài thơ hay về thầy cô giáo cũng được gửi cho nhau, được đọc và trích dẫn nhiều hơn trong dịp này.
Tác giả những bài thơ dưới đây như nói hộ tấm lòng những người từng là học trò đối với thầy cô giáo:
Nghe thầy đọc thơ
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát nụ cười
Nghe thơ em thấy đất trời đẹp ra…
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Tri ân người lái đò
Tri thức ngày xưa trở lại đây
Ân tình sâu nặng của cô thầy!
Người mang ánh sáng soi đời trẻ
Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
Đò đến vinh quang nơi đất lạ
Cám ơn người đã lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
Người đã giúp con vượt đắng cay!
Tác giả: Nguyễn Trung Dũng
Người lái đò
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
Tác giả: Thảo Nguyên
Thầy
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở thầy ơi...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu.
Tác giả: Ngân Hoàng
Cô thầy tôi
Trong trường vất vả dạy đàn con
Chẳng ngại gian lao quãng thân mòn
Ló sáng bình minh cơm mãi vội
Về đêm lịm tắt bữa chưa ngon.
Âm thầm chỉ dẫn ơn luôn nhớ
Lặng lẽ khuyên răn nghĩa vẫn tròn
Áo đẫm mồ hôi toàn bụi phấn
Cô thầy khổ nhọc tựa ngàn non.
Tác giả: Tứ Gia
Nhớ ơn thầy cô
Thầy cầm viên phấn trên tay
Bụi rơi bạc tóc, không hay lúc nào
Thầy cô như những vì sao
Đêm đêm lấp lánh, dẫn vào ước mơ…
Thầy cô là những vần thơ
Ngọt ngào thi vị bao giờ cũng say
Đời người giáo đẹp lắm thay
Dẫn đường mở lối, dắt tay vào đời…
Tác giả: Cao Hùng Cường
Mãi nhớ 20/11
Bước đường quên cả gian lao
Công ơn trời bể gửi bao ân tình
Thầy cô quên cả thân mình
Chữ yêu lặng đọng hành trình lượn theo.
Thác nghiêng soi bóng trăng treo
Ơn cao nghĩa nặng gió reo tặng người
Bên bờ suối vắng rạng ngời
Mát trong tinh khiết từng lời gửi trao.
Nhớ về giọng nói ngọt ngào
Mơ yêu trò giỏi ánh hào lung linh.
Tác giả: Trần Đông Lâm
Ơn thầy
Hạnh phúc vinh quang bởi các thầy
Vì đời sự nghiệp ấy trồng cây
Cho dù sóng gió không hề nản
Cám dỗ dòng đời vẫn cứ say.
Đất nước ơn người công dạy dỗ
Quê hương nặng nghĩa trước hiền tài
Tình yêu trách nhiệm ngang trời biển
Tạc dạ ghi lòng chẳng nhạt phai!
Tác giả: Nguyễn Sinh Hạnh
Link nội dung: https://vosc.edu.vn/bai-tho-noi-ve-ngay-nha-giao-viet-nam-a77537.html