Xã luận 20/11 là một phần không thể thiếu trong trang báo tường kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam. Bài viết sau đây của Điện Thoại Vui sẽ tổng hợp 25 bài xã luận 20/11 xuất sắc, đoạt giải cao về chủ đề tri ân thầy cô. Đây là nguồn tham khảo quý giá cho học sinh, sinh viên trong hoạt động chào mừng ngày 20/11 sắp tới.
Xã luận 20/11 hay nhất về thầy cô và mái trường
TOP những bài xã luận 20/11 hay nhất:
“Ngày ngày cắp sách đến trường
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy”
Câu thơ như ngân lên trong lòng mỗi chúng ta, khắc sâu sự biết ơn với những người thầy, người cô đã dẫn dắt trên con đường tri thức. Từ khi sinh ra, cha mẹ đã cho ta cuộc sống, hình hài, chăm sóc và nuôi dưỡng bằng tất cả tình yêu thương. Khi lớn lên, chúng ta bắt đầu bước vào trường học, nơi gặp gỡ những người cha, người mẹ thứ hai, là thầy cô - những người mang đến cho chúng ta dòng sữa tri thức, dạy dỗ và chắp cánh cho những ước mơ vươn cao. Công ơn ấy, dù có đi hết cuộc đời, chúng em vẫn luôn khắc ghi sâu sắc. Và ngày hôm nay, nhân dịp lễ 20/11, chúng con xin được bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất đến các thầy cô kính yêu.
Thầy cô ơi! Hai tiếng thân thương ấy sẽ mãi đi cùng chúng con suốt cuộc đời. Dù con có bước qua bao thử thách, chinh phục được những đỉnh cao nào đi nữa, con vẫn luôn nhớ rằng, những bước đi đầu tiên vững chắc là nhờ đôi tay tận tụy của thầy cô, đã không ngừng dìu dắt chúng con qua từng nấc thang tri thức.
“Thời gian qua mùa thu nay có khác
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết
Dẫu đời con qua mấy nhịp cầu”
Ai đó đã từng nói: 'Tuổi học trò giống như người thợ đang xây những viên gạch đầu tiên cho cuộc đời'. Chúng con, trong những phút giây vô tư, đôi khi làm vỡ mất những viên gạch quý giá ấy, mà chẳng hay rằng phía sau mình là bóng dáng của thầy cô đang âm thầm lo lắng, kiên trì chỉ bảo từng bước để chúng con trưởng thành. Đến khi nhận ra điều ấy, lòng bỗng chùng lại với bao cảm xúc tiếc nuối và biết ơn vô vàn.
“Một mùa thi như bao mùa thi trước
Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò
Phấn trắng bảng đen nét mực thầy vẫn đó
Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...”
Những ngày tháng ấy đã trôi qua, nhưng kỷ niệm về quãng đời học sinh dưới sự chăm sóc và dạy dỗ của thầy cô sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí. Chúng con biết rằng, công ơn ấy không chỉ dành riêng cho hôm nay, mà là của biết bao thế hệ thầy cô đã và sẽ tiếp nối, truyền lửa cho những thế hệ học sinh mai sau. Đó là truyền thống “Tôn sư trọng đạo” mà cha mẹ đã dạy dỗ chúng con từ thuở ấu thơ.
Tri thức là hạt giống quý báu mà thầy cô đã gieo vào tâm hồn mỗi học sinh. Những hạt giống ấy, nếu được chăm sóc, sẽ đơm hoa kết trái ngọt ngào. Thầy cô đã âm thầm vun đắp, không quản khó khăn, chỉ mong sao chúng con sẽ vững bước trên đường đời. Dù thời gian trôi qua, có mấy ai quay về để nhìn lại những bước đầu tiên của mình, nhưng thầy cô vẫn luôn giữ niềm tin rằng ở nơi xa, ánh sáng của tri thức mà thầy cô đã trao sẽ mãi rực rỡ trên con đường chúng con đi.
Chúng con muốn nói lên lời cảm ơn sâu sắc vì tình yêu thương và sự hy sinh thầm lặng của các thầy cô. Nhưng đôi khi lời nói không thể diễn tả hết tấm lòng biết ơn của chúng con. Thay vào đó, chúng con nguyện sẽ cố gắng học tập và sống xứng đáng với những gì thầy cô đã dạy dỗ. Khi bước vào đời, mỗi khó khăn và thử thách sẽ là cơ hội để chúng con áp dụng những kiến thức và bài học mà thầy cô đã truyền đạt, làm hành trang cho cuộc sống.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng mà sẽ luôn có những trở ngại khiến ta mất niềm tin, tưởng chừng không thể đứng dậy sau thất bại. Nhưng hãy nhớ rằng, giống như cây trúc, sau mỗi trận bão giông, mầm non vẫn sẽ vươn lên, lá xanh sẽ tiếp tục đâm chồi, và thân trúc sẽ càng thêm cứng cáp.
“Tre già măng mọc có gì lạ đâu”
Câu nói ấy nhắc nhở chúng ta rằng sự tiếp nối là điều tự nhiên. Nhưng để có được những măng non mạnh mẽ, phải có sự tích lũy và nỗ lực không ngừng từ những cội rễ già. Thầy cô cũng như vậy. Với trái tim yêu nghề, thầy cô luôn nỗ lực học hỏi, trau dồi kiến thức, truyền đạt cho chúng ta với tất cả sự tận tụy. Mong sao những hạt mầm mà thầy cô gieo trồng sẽ lớn lên mạnh mẽ, đủ sức đương đầu với cuộc sống khắc nghiệt.
Thầy cô luôn âm thầm dâng hiến, không mong nhận lại gì, vậy chúng ta có nên chỉ chờ đến ngày 20/11 hay các dịp lễ tết mới bày tỏ lòng biết ơn? Hay phải đợi đến khi thành đạt, cuộc sống ổn định mới quay lại tri ân? Không, điều thầy cô mong muốn không phải là những món quà vật chất mà chính là sự trưởng thành, sự thành công của chúng ta trong cuộc sống. Lòng biết ơn nên thể hiện từ những hành động nhỏ nhất mỗi ngày, qua việc chăm chỉ học tập, sống tốt và không phụ lòng dạy dỗ của thầy cô.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, bài xã luận 20/11 này được viết nhằm tôn vinh những người thầy, người cô - những người đã dành trọn tâm huyết cho sự nghiệp giáo dục và góp phần xây dựng tương lai đất nước. Đây không chỉ là dịp để tri ân những cống hiến thầm lặng của các thầy cô, mà còn là cơ hội để chúng ta nhìn lại vai trò quan trọng của nghề giáo trong xã hội. Qua bài viết này, chúng ta cùng nhau suy ngẫm về ý nghĩa của ngày 20/11, lòng biết ơn sâu sắc mà mỗi thế hệ học trò dành cho những người dẫn đường tri thức, và trách nhiệm của cả xã hội trong việc nâng cao giá trị của giáo dục và sự phát triển của nền tri thức Việt Nam.
Xã luận báo tường hay ngắn gọn nhất 20/11
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà đã 12 năm chúng em ngồi trên ghế nhà trường, cùng thầy cô và bạn bè trải qua biết bao kỷ niệm đẹp. Một mùa 20-11 nữa lại về, mang theo bao cảm xúc bồi hồi, khó tả. Đặc biệt hơn nữa khi đây là năm cuối cấp, chỉ còn vài tháng nữa thôi, chúng em sẽ phải rời xa vòng tay yêu thương của thầy cô, rời xa mái trường đã gắn bó suốt cả thanh xuân.
Những năm tháng học trò đã ghi sâu hình bóng của thầy cô trong từng bước đường trưởng thành của em. Có những lúc em chỉ ước thời gian ngừng lại, để mãi là cô cậu học trò bé nhỏ được thầy cô tận tình dạy dỗ, bảo ban.
Em biết, vì tình yêu với nghề, vì thương những học trò thơ ngây, mà thầy cô đã không quản ngại hy sinh tuổi xuân, đêm đêm thức trắng soạn từng trang giáo án, tìm mọi cách để bài giảng thật dễ hiểu và gần gũi với chúng em. Những dòng mực đỏ sửa từng câu, từng chữ trong bài kiểm tra, những lời nhắc nhở dịu dàng nhưng đầy trách nhiệm - tất cả đều là sự tận tâm, sự cố gắng của thầy cô để rèn giũa chúng em nên người.
Và khi chúng em gặt hái được những thành tích đáng tự hào như học sinh giỏi, người đầu tiên vui mừng không ai khác chính là thầy cô. Đằng sau mỗi tấm giấy khen là sự tận tụy, kiên trì của những người lái đò thầm lặng. Nhưng mấy ai hiểu rằng, mọi vinh quang mà chúng em đạt được đều nhờ vào bàn tay dìu dắt của thầy cô? Người ta thường khen bông hoa đẹp, mà đôi khi quên rằng, chính nguồn đất nuôi dưỡng mới làm nên vẻ đẹp ấy.
Trên con đường dẫn đến thành công của mỗi chúng em, hình bóng của thầy cô luôn hiện hữu, như một nguồn động lực vô hình. Sau này, dù chúng em có thành công thế nào, dù cuộc đời có đưa đẩy chúng em đến vị trí cao sang ra sao, em vẫn sẽ mãi nhớ về hình ảnh thầy cô - những người đã vun trồng nên những ước mơ đầu tiên. Trong thâm tâm, em luôn nhắc nhở chính mình: “Nhớ công ơn thầy cô đến suốt cuộc đời!”
Mỗi năm, khi tháng 11 về, chúng ta lại hân hoan chào đón Ngày Nhà giáo Việt Nam - dịp lễ để tri ân những người thầy, người cô đã cống hiến cho sự nghiệp trồng người. Bài xã luận 20/11 này nhằm tôn vinh nghề giáo, đồng thời khơi dậy trong mỗi chúng em lòng biết ơn đối với các thầy cô giáo - những người luôn âm thầm, bền bỉ với sứ mệnh dẫn dắt và truyền tải tri thức cho các thế hệ tương lai. Qua đây, mong rằng mỗi học sinh, phụ huynh và xã hội sẽ thêm trân trọng những giá trị mà nghề giáo mang lại.
Bài xã luận về ngày 20/11: Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây,
uống nước nhớ người đào giếng…”
Từ những ngày thơ bé cắp sách đến trường, thầy cô đã dạy chúng ta những bài học đạo đức đầu tiên, khắc sâu giá trị của lòng biết ơn và sự kính trọng. Những lời dạy ấy đã trở thành nền tảng giúp chúng ta trưởng thành và thành công như hôm nay.
Là người Việt Nam, ai cũng thấm nhuần truyền thống “tôn sư trọng đạo” mà cha ông đã gìn giữ qua bao thế hệ. 'Không thầy đố mày làm nên' - câu nói ấy không chỉ nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của người thầy mà còn khẳng định vai trò to lớn của thầy cô trong việc chắp cánh ước mơ, trao hành trang kiến thức để chúng ta tự tin bước vào cuộc đời.
Thế nhưng, có mấy ai sau khi rời xa ghế nhà trường, còn tìm lại con đường xưa, lớp học cũ để thăm những người đã tận tụy, hy sinh tâm huyết để giúp chúng ta trưởng thành? Ngày 20/11 hằng năm là ngày tri ân thầy cô, ngày lễ tôn vinh những người đã hết lòng vì sự nghiệp giáo dục, là dịp để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến những “người lái đò” đã giúp chúng ta vượt qua những 'dòng sông kiến thức'.
Với những học trò xa quê, có lẽ một bó hoa dâng tặng thầy cô trong ngày này là điều không dễ dàng. Nhưng những món quà tinh thần như bài thơ, lời văn chân thành hay một chút vật chất cũng có thể thay lời tri ân, mang lại niềm vui và cảm xúc ấm áp cho thầy cô trong ngày đặc biệt này.
Nhân dịp 20/11, bài xã luận 20/11 của lớp mình xin gửi đến các bạn những bài thơ, văn hay về thầy cô giáo. Mong rằng đây sẽ là cơ hội để chúng ta cùng nhau chia sẻ niềm vui và bày tỏ lòng biết ơn với những người thầy người cô đáng kính. Đồng thời, qua đó nhắc nhở mỗi chúng ta về bài học quý giá từ thuở ấu thơ: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” và lòng biết ơn luôn là giá trị không thể phai nhạt trong cuộc sống.
Xã luận 20/11: Cánh buồm tri thức
Những con thuyền chỉ có thể ra khơi khi cánh buồm căng tràn gió, đưa các thủy thủ vượt qua những đại dương bao la để đến được bến bờ mơ ước. Trên hành trình đó, thầy cô chính là những người thuyền trưởng tận tụy, còn chúng em là những thủy thủ đầy nhiệt huyết. Hành trang chúng em mang theo chính là kiến thức, tựa như những cánh buồm đón gió, càng căng thì con thuyền càng lướt nhanh về phía chân trời.
“Ngoài khơi xa bao la từng đợt sóng
Con thuyền nhỏ vẫn hướng đích tiến lên
Bởi bên em có thuyền trưởng ngày đêm
Cùng thủy thủ vững tay chèo lái.”
Trên biển khơi mênh mông của tri thức, biết bao con tàu đã ra khơi, chinh phục những chân trời xa lạ. Thầy cô - những người thuyền trưởng đầy kinh nghiệm và nhiệt tâm đã luôn sát cánh, dẫn dắt chúng em băng qua ngàn dặm sóng dữ để mở ra những chân trời tri thức mới.
Thầy cô ơi, những người thật cao quý và thiêng liêng, những người thuyền trưởng không quản ngày đêm đưa chúng em tới bến bờ tri thức an toàn. Công ơn của thầy cô, chúng em biết lấy gì để đong đếm? Dẫu ngoài kia phong ba bão táp, những cánh buồm vẫn căng tràn nhờ sự dìu dắt của thầy cô, đưa con thuyền chúng em lướt sóng một cách vững vàng. Tình cảm của thầy cô với chúng em tựa như ngọn hải đăng, soi sáng đường cho những con tàu lạc lối giữa biển cả mênh mông, tiếp thêm sức mạnh khi chúng em đối mặt với những sóng gió của cuộc đời.
Hôm nay, dưới mái trường thân thương này, chúng em đang từng ngày trưởng thành, tiếp nhận không chỉ kiến thức mà còn là những bài học quý báu từ thầy cô. Chính những điều đó sẽ là hành trang để chúng em trở thành những thuyền trưởng của tương lai, tiếp nối sứ mệnh cao cả - dẫn dắt những mầm non vượt qua hải trình tri thức.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, đi kèm với bài xã luận 20/11 này, chúng em xin gửi ngàn lời tri ân và lòng biết ơn sâu sắc đến thầy cô. Bằng tất cả tấm lòng, chúng em xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến những người thuyền trưởng đáng kính của đời mình.
Xã luận 20/11 ngắn nhất: Công ơn thầy cô
Tháng 11 lại về mang theo không khí ấm áp của ngày Nhà giáo Việt Nam, là dịp để bao thế hệ học trò tôn vinh và tri ân những người thầy, người cô đã tận tâm dìu dắt. Thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người gieo mầm hy vọng, chắp cánh cho bao ước mơ của học trò được bay cao, bay xa.
Suốt hành trình dài miệt mài đứng trên bục giảng, thầy cô đã dành trọn tâm huyết và yêu thương để dẫn dắt học trò trưởng thành. Mỗi bài giảng, mỗi lời khuyên bảo đều chất chứa biết bao tâm tư, giúp chúng em không chỉ học hỏi kiến thức mà còn học cách sống, cách đối nhân xử thế.
Dù mái tóc thầy cô đã pha sương theo năm tháng, lòng yêu nghề và tình thương yêu học trò vẫn luôn vẹn nguyên. Thầy cô chính là ngọn đèn soi sáng con đường tương lai của chúng em, là điểm tựa vững chắc trong những lúc khó khăn, vấp ngã.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, chúng em xin gửi đến thầy cô bài xã luận 20/11 này cùng những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúng em luôn khắc sâu trong lòng công ơn thầy cô, và mong thầy cô mãi khỏe mạnh, tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp trồng người cao cả.
Xã luận 20/11 đăng báo tường: Tình thầy trò
Trong cuộc đời mỗi con người, ngoài cha mẹ là những người đã sinh thành và nuôi dưỡng, thì thầy cô giáo chính là những người có công lao vô cùng lớn. Đối với những học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường như chúng em, thầy cô không chỉ là người truyền đạt tri thức mà còn là những “người cha, người mẹ thứ hai,” những người dẫn dắt, chắp cánh ước mơ cho chúng em bay cao và xa hơn trên con đường đời.
'Thầy cô' - hai chữ thiêng liêng mà chỉ những người học trò biết kính trọng, yêu mến mới có thể gọi. Chính thầy cô đã dìu dắt, đưa chúng em qua từng chặng đường học vấn, từng bước tiến nhỏ cho đến những thành công lớn hơn. Mỗi chuyến đò thầy cô đưa học sinh sang sông là một hành trình đầy gian truân, nhưng cũng đầy ý nghĩa và niềm vui. Những năm tháng ấy, chính thầy cô đã giúp chúng em vượt qua bao khó khăn, thử thách, để rồi cập bến tri thức trong niềm tự hào không chỉ của riêng chúng em mà còn của thầy cô.
Công ơn của thầy cô đối với chúng em cao quý không thua kém gì cha mẹ. Những năm tháng học trò có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong đời, nơi tuổi thơ mộng mơ cùng những suy nghĩ ngây ngô, nhưng cũng chính là thời điểm chúng em được thầy cô uốn nắn, định hình nhân cách. Từ những bước đầu tiên chập chững đến trường mẫu giáo, thầy cô đã dạy cho chúng em biết thế nào là lễ nghĩa, biết cách cư xử sao cho đúng mực. Mỗi ngày trôi qua, chúng em dần trưởng thành dưới sự chăm sóc và dạy dỗ của thầy cô.
Thầy cô không chỉ dõi theo chúng em trên hành trình học tập mà còn quan tâm từ những điều nhỏ bé nhất: một điểm số tốt, một ý tưởng hay, hay thậm chí là những sai phạm nhỏ. Thầy cô luôn khen ngợi khi chúng em làm đúng, nhắc nhở khi chúng em mắc sai lầm, kiên nhẫn chỉ bảo để chúng em tiến bộ mỗi ngày. Chính nhờ sự kiên trì, tận tụy ấy mà chúng em đã từng bước vươn tới những đỉnh cao của kiến thức, được trang bị đầy đủ hành trang cho tương lai tươi sáng.
Ngôi trường Nguyễn Huệ là nơi chúng em luôn tự hào không chỉ bởi môi trường học tập tốt mà còn bởi sự tận tình của các thầy cô giáo. Ở đây, thầy cô không chỉ là những người dạy chữ, mà còn là người bạn, người cha, người mẹ sẵn sàng lắng nghe những tâm tư, tình cảm của học trò. Thầy cô tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ, những tiếng cười sảng khoái khi chúng em căng thẳng, và cũng có lúc nghiêm nghị khi chúng em mắc lỗi. Tình thương mà thầy cô dành cho chúng em bao la như biển cả, luôn âm thầm, lặng lẽ nhưng vô cùng sâu sắc.
Trên đời có biết bao tình cảm thiêng liêng: tình mẫu tử, tình phụ tử, tình anh em, và cả tình thầy trò. Mỗi loại tình cảm đều có ý nghĩa riêng, nhưng tình thầy trò luôn là một tình cảm đặc biệt, gắn bó giữa người trao kiến thức và người nhận lấy những bài học làm người. Thầy cô đã dạy chúng em thế nào là lòng biết ơn, là sự kính trọng và tình yêu thương chân thành.
Ngày 20/11 hàng năm, chúng em luôn dành tặng thầy cô những 'đóa hoa điểm mười' - những thành tích nhỏ bé nhưng chất chứa sự biết ơn sâu sắc. Dù những điểm số ấy chẳng thể sánh được với những gì thầy cô đã cống hiến, nhưng chúng em sẽ luôn cố gắng để thầy cô cảm thấy tự hào và mãn nguyện về chúng em. Thầy cô ơi, chúng em xin hứa sẽ không ngừng nỗ lực học tập, sẽ luôn chăm chỉ để không phụ lòng mong đợi của thầy cô. Hãy tin tưởng vào chúng em!
Tóm lại, ngày 20/11 là ngày đặc biệt để chúng ta dừng lại và suy ngẫm về vai trò của những người thầy trong cuộc đời mỗi người. Với bài xã luận 20/11 này, chúng em không chỉ bày tỏ lòng kính trọng đối với những người làm nghề giáo, mà còn đặt câu hỏi về giá trị và thách thức mà nghề giáo phải đối mặt trong thời đại mới. Bài viết không chỉ là lời tri ân, mà còn là lời nhắn gửi đến xã hội về tầm quan trọng của sự đầu tư và quan tâm dành cho giáo dục.
Bài xã luận về ngày 20/11: Người lái đò
Có bao giờ bạn bất chợt nhớ đến thầy cô của mình? Nhớ về những người đã tận tụy dìu dắt chúng ta suốt quãng đời học trò?
Hai tiếng 'thầy cô' vang lên từ sâu thẳm trong trái tim, đầy thiêng liêng và khắc sâu không nguôi. Làm sao có thể kể hết những công ơn, những hy sinh thầm lặng của thầy cô dành cho chúng ta. Với lòng thành kính vô hạn, xin gửi đến thầy cô những lời biết ơn chân thành nhất.
'Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.'
Nghề giáo là nghề cao quý, và người giáo viên chính là những người âm thầm nhưng vô cùng vĩ đại. Họ không phô trương, lặng lẽ đứng trên bục giảng và sống giản dị giữa đời thường. Như những chú ong chăm chỉ giữa muôn hoa, thầy cô góp nhặt, chắt chiu từng giọt mật tri thức ngọt ngào để trao tặng cho cuộc đời.
Từ những ngày đầu đến lớp với đôi mắt ngây thơ, cho đến khi trưởng thành, hình bóng thầy cô luôn đồng hành cùng ta. Thầy cô uốn nắn từng nét chữ, từng bước đi, gieo vào tâm hồn ta những cảm xúc đầu đời qua trang văn, dòng thơ. Biết bao đêm thầy đã thức trắng:
'Bên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn.'
Thật bao la tình thầy! Dưới ánh đèn khuya, đôi mắt thầy phải tập trung cao độ để chấm bài, sửa từng lỗi nhỏ nhặt cho học trò. Ngày hôm sau, từng trang giấy kiểm tra đều có những lời phê tâm huyết, từng lỗi chính tả được thầy cẩn thận sửa sai. Nhìn học trò chăm chú đọc những lời nhận xét, lòng thầy tràn ngập niềm vui.
Trên bục giảng, giọng nói ấm áp của thầy cô mang đến những bài học quý giá về cuộc sống, về tình yêu thương và lòng bao dung. Thầy cô không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn rèn luyện nhân cách, hun đúc cho chúng ta tinh thần vị tha và đức hy sinh.
Những lúc học trò nghịch ngợm, dù thầy cô có chút nghiêm nghị, nhưng thay vì trách phạt, thầy lại nhẹ nhàng dạy bảo, khiến chúng ta lặng lẽ suy ngẫm và thấm thía.
Khi ra trường, dù chúng ta đi theo những con đường khác nhau, thầy cô vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân. Thầy luôn sẵn lòng giúp đỡ khi chúng ta gặp khó khăn, vui khi thấy học trò thành công và đau lòng khi thấy chúng ta gặp khó khăn.
Thời gian trôi qua, thầy cô vẫn miệt mài chèo lái những chuyến đò tri thức, đưa hết lớp học sinh này đến lớp học sinh khác cập bến bờ tương lai. Có mấy ai đã qua sông mà còn quay về thăm lại con đò xưa? Dẫu vậy, những người lái đò vẫn kiên nhẫn, thầm lặng cống hiến.
Thầy cô, những người mang trong mình sứ mệnh cao quý và đầy hy sinh! Mai này, những thế hệ học trò nhỏ bé sẽ tung cánh bay xa trên bầu trời tri thức, mang theo hành trang là những kiến thức quý báu cùng lời dạy bảo của thầy cô. Những lời dạy ấy sẽ mãi là điểm tựa để chúng ta vượt qua khó khăn, sống một cuộc đời ý nghĩa.
Nhân dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam, bài xã luận 20/11 này được viết để tôn vinh những người đã và đang cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Đó không chỉ là những người dạy chữ, dạy kiến thức, mà còn là những người truyền tải những giá trị sống cao quý. Qua bài viết, mong rằng chúng ta có thể cảm nhận sâu sắc hơn về sự hy sinh và ý nghĩa của nghề giáo, cũng như trách nhiệm của toàn xã hội trong việc tôn vinh, hỗ trợ và phát triển môi trường giáo dục tốt đẹp hơn.
Xã luận 20/11: Ngày nhà giáo Việt Nam
Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11 là dịp để chúng ta, với lòng biết ơn sâu sắc, gửi đến các thầy cô - những người không chỉ truyền dạy tri thức mà còn gieo mầm tương lai cho bao thế hệ học trò, là những người đã âm thầm ươm dưỡng tương lai cho đất nước Việt Nam thân yêu.
Thầy cô! Hai tiếng thiêng liêng ấy khắc sâu trong trái tim mỗi chúng ta với tất cả sự kính trọng. Đôn-ki-xtôi từng nói: “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học.” Quả thực, người giáo viên không chỉ truyền tải kiến thức mà còn dẫn dắt tâm hồn, định hình nhân cách. Khi ngày 20/11 đến, từ những cụ già mái tóc bạc đến trẻ nhỏ cắp sách, từ miền xuôi đến miền ngược, từ thành thị đến nông thôn, tất cả đều dành những tình cảm chân thành nhất để tri ân các thầy cô.
Thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai, uốn nắn chúng ta từ những nét chữ đầu đời đến những bài học lớn về cuộc sống. Qua mỗi trang sách, mỗi giờ giảng, thầy cô không chỉ dạy ta kiến thức mà còn trao gửi cả tâm huyết và tình yêu thương.
Thầy cô không ngại vất vả, bỏ công sức chuẩn bị bài giảng, thức khuya chấm bài, tận tâm với từng học trò, với mong muốn mỗi người trong chúng ta sẽ trưởng thành, trở thành những con người có ích cho xã hội. Mỗi bài học không chỉ là kiến thức mà còn là những giá trị sống cao quý, những bài học về tình yêu thương, lòng bao dung, và tinh thần trách nhiệm. Chính thầy cô đã giúp chúng ta nhận ra ý nghĩa sâu xa của cuộc sống và hun đúc trong ta lòng vị tha, tinh thần cống hiến.
Điều mà tất cả chúng em cảm nhận được từ các thầy cô trong suốt những năm tháng học tập là tình yêu thương vô bờ bến. Chúng em biết rằng, có những lúc chưa ngoan, chưa chăm chỉ học tập khiến thầy cô phải phiền lòng. Nhưng cũng có những giây phút, những thành tích nhỏ nhoi của chúng em đã khiến thầy cô nở những nụ cười đầy tự hào. Dấu chân thầy cô luôn in đậm trên mỗi bước đường trưởng thành của chúng em, trở thành điểm tựa vững chắc giúp chúng em bước qua mọi khó khăn, thách thức của cuộc đời.
Dù mai này chúng em có rời xa mái trường, bước đi trên con đường sự nghiệp riêng, nhưng những bài học và tình cảm mà thầy cô trao gửi sẽ mãi ở lại trong tim. Chúng em hiểu rằng, thành công của ngày hôm nay là nhờ công ơn của thầy cô, những người đã âm thầm hy sinh, dành trọn tình yêu và sự quan tâm để chúng em được trở thành những con người có ích. Thời gian sẽ tiếp tục trôi, và thầy cô vẫn như những người lái đò, lặng lẽ chở từng thế hệ học trò đến bến bờ tương lai. Dù bao lớp học trò có trưởng thành, thành công đến đâu, thì hình ảnh thầy cô vẫn sẽ luôn in đậm trong ký ức, như người dìu dắt ta qua những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.
Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam, em xin đại diện cho cả lớp và toàn thể học sinh gửi đến các thầy cô bài xã luận 20/11 cùng lời tri ân sâu sắc nhất. Cảm ơn thầy cô đã luôn ở bên, chắp cánh cho những ước mơ của chúng em bay cao, bay xa:
'Thầy ơi! Khi lớp học trò ra đi, còn thầy lại
Con đò năm xưa vẫn lặng lẽ qua sông
Và thầy - người lái đò cần mẫn
Cho các thế hệ học trò cập bến tương lai
Cỗ xe thời gian xin hãy ngừng trôi
Cho chúng em giây phút ngoảnh lại
Hai tiếng chào thầy: ‘Thầy ơi!’'
Viết xã luận về ngày 20/11: Tri ân người khai sáng
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, một mùa 20/11 nữa lại đang đến gần. Mỗi ngày đến lớp, khi nhìn ngôi trường thân yêu, trong lòng chúng em lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Vậy là chúng em đã trải qua bao mùa 20/11, bao mùa mưa nắng, và biết bao mùa buồn vui gắn liền với kỷ niệm tuổi học trò. Còn với thầy cô, đó là cả cuộc đời thầm lặng với sứ mệnh 'đưa đò'.
Công lao của thầy cô đối với chúng em thật to lớn, không thể đong đếm. Thầy cô không chỉ dạy chúng em cách đối diện với cuộc đời - biết cười, biết khóc, biết đứng lên sau những lần vấp ngã - mà còn giúp chúng em hiểu thế nào là sự hy sinh, ý nghĩa của cuộc sống, biết yêu gia đình và quê hương.
Thầy cô còn dạy chúng em trân trọng từng khoảnh khắc thời gian, giữ vững chữ tín, và sống trong sạch, chân thành để có thể tự hào ngẩng cao đầu. Cuộc đời thầy cô đã bao lần chèo lái, đưa đón hết thế hệ này đến thế hệ khác qua dòng sông tri thức.
Dòng sông ấy cứ mãi chảy trôi, trong khi mái tóc thầy cô dần bạc đi theo năm tháng, nhưng đôi tay chèo vẫn vững vàng và trái tim vẫn tràn đầy tâm huyết vì học trò. Đã có biết bao thế hệ học trò đã vượt sông, biết bao khát vọng đã cập bến bờ thành công, và biết bao giấc mơ đã thành hiện thực nhờ thầy cô. Nhưng có mấy ai trong số ấy biết quay đầu nhìn lại để tri ân?
Có đôi khi, chúng em chưa đủ chín chắn, ham chơi, nghịch ngợm khiến thầy cô phiền lòng. Thế nhưng, khi nhìn thấy giọt mồ hôi trên trán thầy cô, nghe những lời dạy bảo đầy bao dung, chúng em đã hiểu ra nhiều điều.
Chúng em biết rằng niềm vui và hạnh phúc lớn nhất của thầy cô không phải là sự đền đáp mà chính là nhìn thấy chúng em trưởng thành, ngoan ngoãn, và thành công trong học tập. Đối với thầy cô, thành tựu lớn nhất chính là thấy thế hệ trẻ hôm nay và mai sau phát triển, góp phần xây dựng quê hương, đất nước.
Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam, chúng em xin gửi tới thầy cô những lời biết ơn chân thành nhất trong bài xã luận 20/11 này. Kính chúc thầy cô luôn mạnh khỏe, để tiếp tục dìu dắt chúng em trên hành trình đến tương lai tươi sáng!
Xã luận 20/11 ý nghĩa: Bài học đầu tiên
Người thầy vẫn lặng lẽ ươm mầm cho đời, để rồi khi cây đã lớn, người ươm mầm ấy đã già. Mái tóc pha sương còn in màu bụi phấn, thời gian hằn rõ trên tấm áo đã sờn vai, nhưng trong lòng thầy, nhiệt huyết vẫn chưa bao giờ tắt.
Giữa nhịp sống vội vã hôm nay, ta bị cuốn vào vòng xoáy của thời gian, những lần quay về thăm cô cũng thưa dần. Cô lặng lẽ quên đi hạnh phúc cá nhân, cả đời dành trọn cho sự nghiệp ươm mầm những tâm hồn non nớt. Đến khi tuổi đã về chiều, cô vẫn mong muốn được cống hiến, vẫn yêu thương những ánh mắt trong veo, hạnh phúc với từng nụ cười trẻ thơ. Cô dành dụm đồng lương hưu ít ỏi, mở gánh hàng quà sáng nhỏ để trao cho các em niềm vui mỗi ngày.
Nhìn cô ân cần vuốt ve mái đầu những đứa trẻ, ánh mắt trìu mến và nụ cười móm mém nở trên môi, lòng tôi chợt xao xuyến, bồi hồi. Cô ơi, con đã về! Đứa học trò nhỏ năm nào, người mà cô luôn tận tình dạy bảo, giờ đã trở lại.
Giây phút xúc động tràn ngập, cả tôi và cô đều không kìm được nước mắt. Cô ôm tôi, không nói nên lời. Mái tóc xanh của tôi hòa quyện với màu tóc bạc của cô, và cảm giác thân thương, ấm áp của những ngày xưa lại ùa về. Cô kể tôi nghe bao điều về cuộc đời giáo viên - niềm vui thì nhiều nhưng nỗi buồn cũng chẳng kém.
Trong từng lời kể ấy, tôi nhận ra rằng trái tim cô vẫn cháy bỏng bầu nhiệt huyết, và chính bầu nhiệt huyết ấy đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, thắp sáng bao ước mơ trong tôi. Ngày hôm đó trôi qua quá nhanh, tôi ra về mà ánh mắt cô vẫn dõi theo, ấm áp và thân thương, nhưng để lại trong tôi một nỗi khắc khoải khôn nguôi. Thương cô vô hạn, nhưng biết làm gì để đền đáp hết những gì cô đã trao?
Thầy cô là vậy đấy! Có biết bao thế hệ học trò lớn lên mà chưa một lần quay lại thăm cô. Nhưng ở nơi đây, cô vẫn âm thầm mong đợi. Cả cuộc đời giáo viên, niềm vui duy nhất là nhìn học trò thành người, nhưng phải đến khi trưởng thành, chúng ta mới hiểu hết những nghiêm khắc, những lời dạy dỗ ngày nào giờ đã trở thành những bài học quý giá, là hành trang vững chắc trên con đường đời.
Được xem là 'nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý,' nghề giáo luôn đòi hỏi sự tận tụy và tình yêu đối với học sinh. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, bài xã luận 20/11 này không chỉ nhằm bày tỏ lòng biết ơn mà còn là dịp để mỗi người trong chúng ta suy ngẫm về những đóng góp thầm lặng và to lớn của các thầy cô. Đặc biệt trong bối cảnh xã hội hiện đại, nghề giáo gặp nhiều thách thức, và bài viết này mong muốn kêu gọi sự quan tâm và ủng hộ từ cộng đồng.
Xã luận 20/11: Lời thầy dạy thuở đấy
Thầy từng nói rằng, trái tim không biết tha thứ là trái tim đã chết, con người không biết tha thứ chẳng khác nào những khối gỗ đá vô hồn.
Gửi đến những người lái đò miệt mài giữa dòng sông thời gian, những thầy cô không quản gian nan để dìu dắt từng thế hệ học trò đi qua những thăng trầm cuộc sống.
Hình ảnh của thầy vẫn luôn in đậm trong ký ức chúng con. Đó là mái tóc lấm tấm sương, chiếc cặp sách đã cũ và nụ cười in hằn dấu vết thời gian, luôn hiện diện trên bục giảng, đưa chúng con vượt qua những năm tháng cuối cùng của tuổi học trò - cái tuổi còn ngây ngô chưa hiểu hết về cuộc đời.
Từng hạt bụi phấn rơi theo nét chữ của thầy, lặng lẽ thấm vào tâm hồn non nớt của chúng con, truyền dạy những bài học quý giá về cuộc sống.
Ngày ấy, chúng con nào biết rằng con người phải sống với một ước mơ, dù đó chỉ là những ước mơ nhỏ nhoi hay lớn lao. Chính từ bảng đen, trang giấy trắng và những lời giảng dạy của thầy, chúng con bắt đầu mơ về một tương lai, về những mục tiêu đầu tiên trong cuộc đời.
Ngày ấy, chúng con vẫn ngây thơ tin rằng cuộc đời chỉ có những ông bụt, bà tiên, rằng cái ác như Lý Thông, mụ dì ghẻ hay quỷ dữ chỉ tồn tại trong truyện cổ tích. Nhưng rồi, qua những bài học của thầy, chúng con nhận ra cuộc sống là một bài toán đầy thử thách, và lời giải tốt nhất chỉ có thể tìm thấy qua trải nghiệm.
Thầy dạy rằng khi bước vào đời, chúng con cần một đôi mắt sáng để nhận biết điều tốt đẹp và một trái tim đầy yêu thương để đối xử với người khác. Hãy tránh xa những bon chen, toan tính của kẻ ác, và hãy trân trọng những người ngay thẳng, chân thành.
Ngày ấy, chúng con chưa hiểu rằng 'tha thứ' là từ ngữ đẹp nhất sau 'yêu thương.' Thầy đã dạy chúng con rằng, đừng quay lưng với những ai biết nhận lỗi, đừng khép kín cánh cửa với những người đã nhận ra sai lầm của mình. Thầy bảo, trái tim không biết thứ tha là trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.
Ngày ấy, chúng con không biết rằng cậu bạn lấm lem kia phải cày ruộng phụ cha, hay cô bạn thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp vì phải thức khuya trông em. Chúng con không hề hay biết rằng bạn mình đang gánh trên vai nỗi lo về người thân đau ốm. Chúng con chỉ đơn thuần nhìn thế giới qua lăng kính của riêng mình mà quên mất đằng sau mỗi con người là những câu chuyện chưa kể.
Thầy đã dạy chúng con biết quan tâm, để ý đến những người xung quanh, biết trân trọng những giá trị nhỏ bé nhưng vô cùng quý giá trong cuộc sống. Bởi một ngày nào đó, yêu thương có thể trở nên quá muộn khi khoảng cách giữa con người bị sự vô tâm kéo xa.
Ngày ấy, chúng con chưa hiểu rằng cuộc đời không phải là một đường thẳng mà là những vòng quanh, khúc gập, và thác ghềnh. Chính những khúc ngoặt ấy mới làm nên ý nghĩa của cuộc sống. Nếu cuộc đời cứ mãi bằng phẳng, nó đã vô nghĩa biết bao.
Thầy còn dạy chúng con biết ngẩng cao đầu trước thất bại, đừng dừng lại dù phía trước còn nhiều thử thách. Nửa cuộc đời đã trôi qua, con đã sống như những gì thầy dạy, con đã trưởng thành hơn nhiều rồi, thầy ơi.
Dẫu đông qua, hè đến, dù mưa gió hay nắng gắt, những người lái đò vẫn miệt mài đưa khách qua sông. Dẫu áo mỏng, đêm lạnh, thầy vẫn soi đường cho chúng con bằng ánh sáng của tri thức.
Nhân ngày 20/11 - ngày tôn vinh nhà giáo, con xin gửi bài xã luận 20/11 này cùng lời kính chúc thầy luôn dồi dào sức khỏe, vững vàng trong sự nghiệp. Chúng em mãi ghi nhớ công ơn thầy.
Xã luận 20/11: Lòng tri ân sâu sắc
Những ngày se lạnh đầu đông, khi không khí dịu dàng của tháng 11 tràn về, cũng là lúc lòng biết bao thế hệ học trò trỗi dậy những cảm xúc khó tả. Đó là miền ký ức về thời áo trắng thơ ngây, về lòng tri ân sâu sắc gửi đến những thầy cô kính yêu, những người đã chắp cánh cho ước mơ của chúng ta bay xa.
Thầy cô không chỉ trao cho chúng ta hành trang kiến thức mà còn dìu dắt, nâng đỡ chúng ta trên con đường học vấn, giúp chúng ta tự tin vững bước vào đời.
Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã từng nói: 'Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý', và điều này mãi mãi đúng với tất cả chúng ta.
'Ngoài mẹ cha, thầy cô là tất cả,
Đã cho em đôi cánh bước vào đời,
Trong lòng em mãi luôn thầm nhủ:
'Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!'
Thầy cô không chỉ là những người giảng dạy kiến thức trên bục giảng, mà còn trở thành người đồng hành trên chặng đường đời của chúng em. Thầy cô dạy chúng em biết yêu thương, biết nâng niu từng cánh hoa, trân trọng từng chiếc lá, cảm nhận niềm vui từ tiếng chim hót mỗi sáng. Từ đó, chúng em biết chờ đợi mùa hoa bằng lăng nở, để từ lớp học nhìn lên những vòm cây xanh mà lòng rạo rực, để yêu thêm nụ cười tươi sáng của thầy cô và bạn bè mỗi ngày đến lớp.
Suốt cả cuộc đời, thầy cô đã cống hiến và hy sinh thầm lặng vì sự trưởng thành của từng thế hệ học trò. Những đêm dài không ngủ bên giáo án, những sớm hôm miệt mài đứng lớp - tất cả chỉ để mong một ngày được thấy học trò của mình trưởng thành.
Thầy cô đã gạt bỏ nhiều ước mơ cá nhân nhỏ nhoi để tập trung toàn tâm cho chúng em. Tình yêu nghề và lòng yêu thương học trò đã trở thành nguồn động lực lớn lao, giúp thầy cô không ngừng rèn luyện bản thân và cống hiến hết mình cho sự nghiệp 'trồng người.' Mỗi thầy cô là một tấm gương sáng về đạo đức và nhân cách để chúng em học hỏi và noi theo.
Khi chúng em vấp ngã hay cảm thấy muốn từ bỏ, thầy cô luôn là người chìa bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng nâng đỡ, dạy chúng em cách đứng dậy và vượt qua mọi thử thách. Những bài học ấy thấm sâu vào chúng em từng ngày, từng giờ, giúp chúng em đủ tự tin để bước vào cuộc hành trình mới.
Trong khi chúng em trưởng thành theo thời gian, mái tóc thầy cô cũng ngày một bạc thêm. Thầy cô bạc tóc để giữ mãi mùa xuân tươi đẹp cho quê hương, để mỗi thế hệ học trò đều trưởng thành trong vòng tay yêu thương và sự dẫn dắt của thầy cô. Thầy cô chính là ngọn đuốc soi sáng, là tấm gương soi rọi cho chúng em trên bước đường tương lai.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, bánh xe cuộc đời không ngừng chuyển động. Chúng ta không thể 'tắt nắng', cũng chẳng thể 'buộc gió' để níu giữ những tháng năm áo trắng bên thầy cô, bạn bè, và những kỷ niệm đáng nhớ dưới mái trường thân thương. Nhưng trong tim chúng ta, hình ảnh của thầy cô mãi mãi ở lại.
Ngày 20/11 hàng năm là dịp để chúng ta tri ân những người đưa đò, những người đã không quản khó khăn để đưa từng lớp học trò đến bến bờ tri thức. Bài xã luận 20/11 này được viết với hy vọng khơi dậy trong lòng mỗi người tình cảm kính trọng và biết ơn đối với những người làm nghề giáo. Đây là cơ hội để chúng ta không chỉ gửi lời cảm ơn mà còn đóng góp ý kiến về cách thức hỗ trợ và cải thiện đời sống của các thầy cô giáo trên khắp đất nước.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, chúng em xin gửi đến thầy cô lòng tri ân sâu sắc nhất. Kính chúc thầy cô luôn dồi dào sức khỏe, tràn đầy niềm tin và tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp giáo dục cao quý.
Bài xã luận về ngày 20/11: Ơn thầy cô giáo
Ngày 20/11 hàng năm là dịp để chúng em tôn vinh những người đã dành cả tâm huyết, công sức và tình yêu thương cho sự nghiệp giáo dục. Trong lòng mỗi học sinh, thầy cô giáo vừa là người truyền đạt kiến thức, vừa là những người hướng dẫn, dìu dắt và khơi dậy niềm đam mê học hỏi.
Đó là lý do tại sao ngày Nhà giáo Việt Nam trở thành một ngày lễ đặc biệt, là dịp để chúng em bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến những người đã và đang cống hiến cho sự nghiệp trồng người.
Thầy cô là những người đầu tiên mở ra cánh cửa tri thức cho chúng em. Những giờ học dưới mái trường thân yêu không chỉ là thời gian để tiếp thu kiến thức mà còn là nơi chúng em học được những bài học quý giá về đạo đức, nhân cách. Mỗi bài giảng, mỗi câu nói của thầy cô đều chứa đựng tình thương, sự kiên nhẫn và niềm tin vào khả năng của từng học sinh. Nhờ có thầy cô, chúng em biết ước mơ, biết cố gắng vươn lên và dám đối mặt với những thử thách trong cuộc sống.
Khi nhắc đến thầy cô, chúng em không thể không nhớ đến những kỷ niệm vui buồn trong quá trình học tập. Những lời động viên, những giờ dạy phụ đạo để giúp chúng em vượt qua khó khăn. Thầy cô đã dạy chúng em cách đứng lên sau những thất bại, từ đó hình thành nên ý chí và bản lĩnh. Đó chính là món quà vô giá mà thầy cô dành cho chúng em, giúp chúng em vững bước trên con đường tương lai.
Ngày 20/11 là ngày để mỗi học sinh dành tặng những bó hoa tươi thắm, những lời chúc tốt đẹp đến thầy cô. Nhưng hơn cả, đó là cơ hội để chúng em bày tỏ tình cảm chân thành và lòng biết ơn sâu sắc. Chúng em hiểu rằng, những gì thầy cô đã làm không chỉ vì trách nhiệm mà còn vì tình yêu thương vô bờ bến dành cho học trò. Đằng sau mỗi tấm bằng tốt nghiệp, mỗi thành công của chúng em là hình bóng thầy cô lặng lẽ dõi theo, ủng hộ và tự hào.
Thế hệ học sinh chúng em không thể quên những hình ảnh thân thương của thầy cô trong bộ áo dài hoặc áo sơ mi giản dị. Thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai, là những người luôn ủng hộ chúng em trên từng bước đường đời. Trong mỗi trái tim của học sinh, thầy cô không chỉ là những người thầy, người cô mà còn là những người bạn, những người đồng hành trên hành trình trưởng thành.
Chúng em xin hứa sẽ không ngừng nỗ lực học tập, rèn luyện để xứng đáng với công lao của thầy cô. Nhân ngày 20/11, xin gửi đến tất cả các thầy cô giáo lời tri ân chân thành nhất. Chúng em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng những gì thầy cô đã làm cho chúng em. Dù mai này có đi đâu, về đâu, hình ảnh và những bài học của thầy cô sẽ mãi trong tâm trí chúng em như một ngọn đèn soi sáng, dẫn đường cho chúng em trên con đường tương lai.
Ngày Nhà giáo Việt Nam không chỉ là dịp để học trò nhớ ơn thầy cô, mà còn là thời khắc để xã hội cùng nhìn lại và đánh giá vai trò của giáo dục. Bài xã luận 20/11 này không chỉ muốn tri ân mà còn mong muốn kêu gọi sự trân trọng và đầu tư nhiều hơn nữa vào nghề giáo - nghề xây dựng những viên gạch đầu tiên cho tương lai đất nước. Với bài viết này, hy vọng chúng ta có thể đóng góp vào việc xây dựng một môi trường giáo dục ngày càng phát triển và bền vững.
Xã luận 20/11 về nghề nhà giáo
Ngành giáo dục, một trong những lĩnh vực quan trọng nhất trong xã hội, không thể thiếu đi hình ảnh của những người thầy, người cô. Ngày 20/11 hàng năm được xem là ngày Nhà giáo Việt Nam, là dịp để chúng ta tôn vinh và tri ân những người đã dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người.
Nghề giáo là một trong những nghề cao quý nhất, bởi vì những người thầy, cô không chỉ giảng dạy kiến thức mà còn hướng dẫn, dạy dỗ và phát triển toàn diện cho học sinh. Họ không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người dẫn dắt, là người thầy trong cuộc sống. Từ những bài học đầu đời cho đến những tri thức phong phú hơn, giáo viên luôn là những người đồng hành, giúp học sinh khám phá bản thân, tìm ra đam mê và xây dựng ước mơ.
Tuy nhiên, nghề giáo cũng đầy rẫy thử thách. Trong bối cảnh hiện đại, giáo viên không chỉ phải đối mặt với áp lực trong việc truyền đạt kiến thức mà còn phải đảm bảo sự phát triển toàn diện cho học sinh. Họ cần cập nhật thường xuyên kiến thức mới, đổi mới phương pháp giảng dạy để thu hút học sinh. Bên cạnh đó, áp lực từ phụ huynh, từ chương trình giáo dục cũng khiến giáo viên gặp nhiều khó khăn trong công việc.
Mỗi người thầy, cô đều có một vai trò đặc biệt trong việc định hình tương lai cho thế hệ trẻ. Họ không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là tấm gương để học sinh noi theo. Sự nhiệt huyết, tình yêu nghề, lòng kiên nhẫn và sự hiểu biết của giáo viên sẽ là động lực lớn cho học sinh vượt qua khó khăn, khám phá bản thân và phát triển trong tương lai.
Nghề giáo không chỉ dừng lại ở việc giảng dạy mà còn là việc chăm sóc, nuôi dưỡng những tâm hồn trẻ thơ, giúp các em trở thành những công dân tốt cho xã hội.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, mỗi người trong chúng ta hãy cùng nhau tri ân và tôn vinh những người đã và đang làm công việc cao quý này. Đó có thể là một lời cảm ơn chân thành, một bó hoa tươi thắm, hay đơn giản là những lời chúc tốt đẹp. Những hành động nhỏ nhưng mang ý nghĩa lớn lao này sẽ tiếp thêm sức mạnh cho các thầy cô, giúp họ thêm nhiệt huyết với nghề, từ đó mang lại nhiều giá trị cho xã hội.
Bài xã luận 20/11 này được viết nhằm mục đích tôn vinh và nhắc nhở, về giá trị trường tồn của nghề giáo trong đời sống xã hội. Nhân ngày 20/11, chúng ta không chỉ tri ân các thầy cô mà còn ghi nhận những khó khăn, thử thách mà họ phải đối mặt hàng ngày. Qua bài viết, hy vọng mọi người có thể hiểu sâu sắc hơn về vai trò không thể thay thế của người giáo viên, và rằng sự tôn vinh đó cần được thể hiện qua cả hành động và chính sách thực tế.
Bài xã luận về ngày 20/11: Cảm nghĩ về người thầy
Trong cuộc đời mỗi con người, có hai điều may mắn lớn lao nhất: đó là có một người mẹ yêu thương và một người thầy dìu dắt. Thầy cô - hai tiếng thiêng liêng ấy luôn vang vọng từ sâu thẳm tâm hồn của chúng ta, mang theo niềm kính trọng và biết ơn vô hạn.
Như câu nói nổi tiếng của Đôn-ki-xtôi: 'Dưới ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học.' Thật đúng như vậy, nghề giáo không chỉ là truyền đạt tri thức mà còn là nghề vun đắp những tâm hồn, ươm mầm tương lai.
Mỗi năm, đến ngày 20-11, từ Bắc vào Nam, từ những cánh đồng quê tới các thành phố lớn, người người, nhà nhà cùng nhau gửi lời tri ân chân thành tới thầy cô - những người đã âm thầm hi sinh để dẫn dắt học trò. Từ những cô bé, cậu bé ngày đầu bỡ ngỡ đến khi trưởng thành, chúng ta đã biết rằng, ngoài cha mẹ, thầy cô chính là những người đã dõi theo từng bước đi của mình.
Thầy cô không chỉ dạy ta từng con chữ, từng bài toán mà còn dạy ta cách sống, cách làm người. Mỗi lời dạy, mỗi giờ lên lớp là cả một tấm lòng yêu thương, là sự hi sinh thầm lặng vì tương lai của chúng ta. Có những đêm thầy cô thức trắng bên đèn, chuẩn bị bài giảng cho chúng ta những kiến thức bổ ích.
Và cũng không ít lần, thầy cô phải suy tư, trăn trở vì những lần chúng ta chưa chăm chỉ hay khiến thầy cô phải buồn lòng. Nhưng ngược lại, những bông hoa điểm tốt mà chúng ta tặng lại luôn là niềm vui, niềm hạnh phúc lớn lao đối với thầy cô.
Thầy cô còn dạy chúng ta về đạo lý làm người, về tình yêu thương và lòng bao dung. Những bài học ấy sẽ mãi là hành trang quý giá trên con đường đời của chúng ta. Dù mai này có rời xa mái trường, bước vào đời với bao thử thách và cơ hội, chúng ta vẫn mãi ghi nhớ công ơn thầy cô - những người đã giúp chúng ta trưởng thành, đã cho chúng ta đôi cánh tri thức để bay cao, bay xa.
Thời gian lặng lẽ trôi, từng thế hệ học trò nối tiếp nhau trưởng thành và rời xa mái trường, nhưng thầy cô vẫn kiên trì như những người lái đò, âm thầm đưa bao lớp học trò qua sông đến bến bờ tri thức. Dù có bao nhiêu thế hệ học trò đã qua, công ơn và tình cảm của thầy cô vẫn luôn đong đầy. Có thể trong cuộc sống bận rộn, ít ai có dịp trở lại thăm bến đò xưa, nhưng trong lòng mỗi người học trò, hình bóng thầy cô vẫn luôn là niềm tự hào, là nguồn động viên lớn lao.
Tập thể lớp 9A3 xin gửi tới thầy cô bài xã luận 20/11 cùng những lời chúc tốt đẹp nhất nhân ngày 20-11. Chúng em xin chúc thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và mãi mãi là nguồn cảm hứng, là người lái đò tận tụy, đưa bao thế hệ học trò vươn tới những tầm cao mới. Thầy cô sẽ luôn ở trong trái tim chúng em, dù cho mai này có đi xa.
Xã luận 20/11 tri ân ngày nhà giáo Việt Nam
Trong không khí rộn ràng của tháng 11, khi những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc, chúng ta lại hướng về ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 - dịp để tri ân những người thầy, người cô đã dành trọn tâm huyết cho sự nghiệp giáo dục. Thầy cô không chỉ là những người truyền đạt tri thức mà còn là những người ươm mầm, nuôi dưỡng ước mơ và khát vọng của bao thế hệ học trò.
Công ơn của thầy cô không chỉ dừng lại ở việc giảng dạy mà còn là sự chăm sóc, nuôi dưỡng tinh thần cho mỗi học trò. Trong những năm tháng cắp sách đến trường, chúng ta đã nhận được không biết bao nhiêu tình yêu thương và sự quan tâm từ thầy cô.
Từ những giờ học đầy say mê cho đến những buổi trò chuyện chân thành về cuộc sống, thầy cô đã luôn bên cạnh, hỗ trợ và động viên chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Họ là những người đã dạy cho chúng ta cách mơ ước và phấn đấu để biến những ước mơ ấy thành hiện thực.
Thời gian không ngừng trôi, mái tóc thầy cô có thể đã bạc đi theo năm tháng, nhưng tình yêu dành cho học trò vẫn luôn vẹn nguyên. Họ không chỉ là người thầy trên bục giảng mà còn là những người hướng dẫn, là người bạn đồng hành trong hành trình tìm kiếm tri thức và trưởng thành. Thầy cô đã hy sinh nhiều điều để dành trọn tâm huyết cho sự nghiệp “trồng người”, và điều đó đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng mỗi học trò.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng ta hãy cùng nhau tưởng nhớ và tri ân công lao của những người thầy, người cô đã hết mình vì sự nghiệp giáo dục. Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất, những bó hoa tươi thắm và những cái ôm ấm áp để gửi đến họ - những người đã làm rạng danh nghề giáo. Công ơn thầy cô sẽ luôn sống mãi trong lòng mỗi học trò, như một ngọn lửa dẫn dắt chúng ta trên con đường phía trước.
Trong không khí ấm áp của ngày Nhà giáo Việt Nam, bài xã luận 20/11 này như một lời tri ân dành cho những người thầy, người cô luôn âm thầm cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục. Đây cũng là dịp để chúng ta cùng ngẫm lại những gì mà các thầy cô đã mang đến cho thế hệ học trò, từ kiến thức đến các giá trị đạo đức. Qua bài viết, mong rằng mỗi người trong xã hội sẽ thấy rõ hơn trách nhiệm của mình trong việc hỗ trợ và đồng hành cùng các thầy cô trên hành trình cao quý này.
Xã luận 20/11 đoạt giải: Công ơn thầy cô
Gió lạnh đầu đông lại về, nhắc nhở chúng ta một lần nữa về ngày tri ân Nhà giáo 20/11. Những ký ức về thầy cô, về những bài giảng và những lời dạy bảo chân tình bỗng trỗi dậy trong tâm hồn, khiến lòng người không khỏi bồi hồi xúc động. Thời gian cứ âm thầm trôi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã gần mười năm từ ngày em bước chân vào lớp học đầu tiên, khi còn là một cô bé rụt rè cắp sách tới trường.
Suốt gần mười năm ấy, em đã được thầy cô dạy dỗ, dìu dắt từng bước trên con đường học tập. Tình nghĩa ấy như dòng nước mát ngọt lành, theo chân em trên từng bước trưởng thành.
Bây giờ, khi em đang học ở ngôi trường mới với thầy cô mới, dù chỉ hai tháng ngắn ngủi, em cũng đủ cảm nhận được tình thương sâu nặng mà các thầy cô đã dành cho mình.
Điều làm em cảm động nhất ở thầy cô là tấm lòng bao dung và tình thương vô bờ bến. Đã bao lần, em thấy nét ưu tư trên khuôn mặt của các thầy cô khi chúng em chưa ngoan, và cũng bao lần em thấy nụ cười rạng rỡ, trẻ trung của họ khi chúng em tiến bộ trong học tập. Thật thiêng liêng thay, những 'kỹ sư tâm hồn' đã không quản ngại khó khăn để giúp chúng em nên người.
Thầy cô đã vì chúng em mà hi sinh nhiều đến thế, nhưng đôi lúc chúng em chưa kịp nhận ra điều đó, vô tình làm thầy cô phiền lòng. Chúng em không hiểu rằng, để giảng dạy dễ hiểu, thầy cô đã phải thức khuya dày công chuẩn bị giáo án. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu tâm huyết đã đổ ra để chúng em tiếp thu được những bài học quý giá.
Dù chúng em có đôi lúc nông nổi, đáng trách nhưng thầy cô chưa bao giờ khắt khe, luôn mở rộng vòng tay bao dung, tha thứ bằng tình thương yêu chân thành. Và khi chúng em đạt được thành tích cao, mọi người xung quanh đều khen ngợi, nhưng em hiểu rằng, đằng sau những lời tán thưởng ấy là biết bao công lao của thầy cô.
Em tựa như một bông hoa tươi, và thầy cô chính là mảnh đất màu mỡ đã nuôi dưỡng cho hoa thêm rực rỡ. Người đời chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của hoa mà mấy ai nhớ đến đất đã âm thầm nuôi dưỡng hoa từng ngày?
Thầy cô chẳng bao giờ mong cầu sự báo đáp, giống như mảnh đất luôn cần mẫn nuôi sống muôn loài, không bao giờ đòi hỏi được tôn vinh. Thầy cô cũng vậy, ngày ngày miệt mài dạy dỗ chúng em, không toan tính hay mong đợi điều gì. Vì thế, chúng em - những bông hoa của tương lai - phải biết ơn sâu sắc, nhớ đến cội nguồn đã mang lại sức sống cho mình.
Hôm nay, trong không khí ấm áp của ngày 20/11, chúng em xin kính dâng tặng thầy cô những bông hoa tươi thắm nhất. Đó không chỉ là tấm lòng biết ơn chân thành, mà còn là lời hứa của chúng em: Sẽ luôn cố gắng học tập và rèn luyện để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô.
Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 là dịp để tôn vinh những người cống hiến vì tri thức. Và bài xã luận 20/11 này nhằm mục đích mang đến góc nhìn sâu sắc hơn về giá trị của nghề giáo trong xã hội. Bên cạnh sự tri ân, bài viết muốn khơi dậy sự quan tâm của cộng đồng đến những khó khăn mà nghề giáo đang gặp phải, và qua đó truyền tải thông điệp về sự cần thiết của các chính sách hỗ trợ để giúp người làm nghề giáo yên tâm cống hiến cho tương lai đất nước.
Kết luận
Trên đây là tổng hợp những bài xã luận 20/11 hay nhất, từng đoạt giải cao mà chúng tôi muốn chia sẻ. Hy vọng những mẫu văn này sẽ là nguồn cảm hứng quý giá, giúp bạn có thêm ý tưởng để viết nên những bài văn ý nghĩa nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam. Đừng quên theo dõi website Điện Thoại Vui để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích khác nhé!